Vì do tối uống quá nhiều cà phê nên giờ Bạch Hiền không tài nào ngủ được, đành vùi mình vào trong máy tính để viết văn bản. Bây giờ cũng là mười hai giờ rồi, không biết bao giờ cậu mới có thể về nhà.
Suy nghĩ một lúc, Bạch Hiền cất máy tính vào túi rồi bước ra khỏi quán café, trở về kí túc xá. Thấy cửa động, Khánh Tú đang ở không xa quay đầu lại.
“ Cậu về rồi à? ”
Khánh Tú gập máy tính lại, nhìn Bạch Hiền.
“ Ừ . ”
Biện Bạch Hiền bất chợt nghe được âm thanh liền có chút sợ hãi, nhưng quay lại thấy Khánh Tú, nhẹ nhõm cười cười.
“ Khuya lắm rồi đó, không tính đi ngủ à? ”
“ Ờ thì … ”
Khánh Tú bĩu môi,
“ Đêm nay là uống quá nhiều cà phê, tính ra viết hết đống luận văn này rồi mới đi ngủ. ”
“ À ra vậy. Cậu cứ viết đi, mình vào bếp uống ngụm nước ”
Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, đi vào trong bếp
Khánh Tú ngẩn người, vò vò mái tóc rối.
“ Luận văn dài muốn cắt cổ. ”
“ Đúng rồi, Đô Đô à ”
Biện Bạch Hiền ngớp một ngụm nước ,
“ Cậu với Kim Chung Nhân năm nhất, quan hệ rất tốt sao? ”
“ À, cũng lâu rồi , nhà cậu ấy cách nhà mình vài bước chân, cả hai gia đình quan hệ cũng tốt. Có gì sao? ”
“ Không có gì. ”
Thật ra thì Biện Bạch Hiền muốn hỏi Khánh Tú số điện thoại của Chung Nhân, sau đó hỏi thăm một chút về Xán Liệt, cậu cho rằng hỏi qua Chung Nhân mà không đối diện với Xán Liệt sẽ tốt hơn nhiều.
“ Aaaaa, mình bây giờ không muốn viết một cái luận văn nào hết cả ”
Khánh Tú ảo não nói, sau đó đóng máy tính, mệt mỏi lăn ra giường
“ Được rồi được rồi, ngủ đi, mình cũng buồn ngủ rồi”
— ——
“ Biện Bạch Hiền! ”
Nghe thấy tiếng gọi, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, có chút bất ngờ. Từ xa, Quách Mỹ Na ném ánh mắt khinh bỉ dò xét cậu.
“ Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao? ”
“ Cậu đó, gay. Hãy tránh xa Phác Xán Liệt ra! ”
Biện Bạch Hiền cười khổ. Thật sự là nếu không vì yêu cầu của Phác Xán Liệt thì cuộc đời cậu cũng đâu ra nông nỗi này, chỉ hận chết tên khốn Xán Liệt,
“ Cậu cười cái gì? Ghê tởm muốn chết! ”
Thấy Biện Bạch Hiền cười vô thức, Quách Mỹ Na khó chịu nhìn cậu.
“ Nghe cho rõ đây. Tôi và Phác Xán Liệt không có quan hệ gì cả, lí do vì sao tôi lại nói vậy trước mặt Xán Liệt thì cô nên đi hỏi người yêu cô thì hơn, đừng tốn thời gian ở đây khiêu khích tôi nữa. ”
Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái, thái độ kiên quyết.
“ À, ghê thật, giờ cậu đang lên mặt với ai vậy? Chuyện cậu tỏ tình với Xán Liệt cả trường ai cũng biết, tại sao tôi phải đi hỏi Xán Liệt làm gì? ”
“ Đó là mấu chốt đấy. Cô nên tìm hiểu kĩ đi rồi nói sau. ”
Biện Bạch Hiền không nhường mà đáp trả, cảm thấy gương mặt Quách Mỹ Na lộ chút thái độ lung lay, bối rối.
“ Chỉ vì cậu mà tôi và Xán Liệt chia tay, tiện nhân! “
“ Cô cho là vì tôi sao? Cô gái ơi làm ơn tỉnh lại đi, cô không biết là Phác Xán Liệt qua lại với hơn trăm cô gái cùng một lúc sao? ”
Biện Bạch Hiền nhanh nhẩu cướp lời, không để Quách Mỹ Na lấn át.
“ Dù sao hiện tại Xán Liệt cũng không có bạn gái! Cậu chỉ cần tránh xa anh ấy ra là được. ”
Quách Mỹ Na nắm chặt quả đấm .
“ Cô nghĩ thế nào thì tùy cô. ”
Biện Bạch Hiền gấp sách vở lại, ngang nhiên đi qua Quách Mỹ Na. Đi về phía góc khuất, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống về sau, hi vọng sẽ tốt hơn một chút. Dù sao cuộc đời cậu cũng không mấy may mắn, cứ mặc kệ vậy mà sống đi.
Luôn luôn giống như một con cá vậy. Trên mặt nước ngang nhiên bơi lội, nhưng lại vùng vẫy dưới làn nước xanh thẳm kia. Thật sự rất mệt mỏi.
Hôm nay Biện Bạch Hiền không có tiết học buổi chiều trên lớp, đi vào thư viện tìm sách chút chợt nhớ ra đống tài liệu đã để quên hết ở nhà. Vừa bước ra khỏi cửa thư viện, cảm thấy đằng sau có những âm thanh kì lạ, như đang dõi theo, không phải mình nghe lầm chứ? Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái, lại tiếp tục bước đi.
“ Này! Đứng lại! ”
Đi tới một con hẻm nhỏ, chợt có tiếng gọi đằng sau. Biện Bạch Hiền quay đầu lại, nhìn thấy một đám thanh niên có vẻ không hề lương thiện, quan sát mình.
Biện Bạch hiền không khỏi nhíu mày một cái, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. Ở phía trước có một tên tóc vàng cầm đầu, ra lệnh
“ Cô ta bảo chúng ta đánh người này? ”
“ Xem ra đúng là hắn! ”
“ Cậu là Biện Bạch Hiền? ”
Tên tóc vàng liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, nghi ngờ hỏi.
Đại khái đã đoán được ý đồ của những người này, cậu hít một hơi sâu.
“ Các người định làm gì? ”
“ Làm gì? Nhìn cậu thật ngon nghẻ, muốn đánh. ”
“ Được thôi. ” biện Bạch Hiền gật đầu một cái “ Đánh đi. ”
Miệng vừa nói xong, cả một lũ đã cười phá lên như được mùa. Tên cầm đầu quay ra hỏi bọn còn lại.
“ Cô ta nói muốn đánh hắn như thế nào? ”
“ Muốn đánh thế nào thì đánh, đừng xảy ra án mạng là được! ”
“ A, được thôi, hôm nay chiều theo ý nhóc. “
Tên tóc vàng vỗ vỗ tay, vui mừng.
Biện Bạch Hiền chán ghét thở ra một hơi, đã sớm ngờ tới sẽ có chuyện này, cũng không nghĩ đến nước như vậy .
Vừa nói xong đám người đó xông vào đánh Bạch Hiền vài phát, sau đó lôi cậu tới sân thượng. Biện Bạch Hiền giờ như vô cảm, chết lặng, mặc cho người đá phải, hơi híp mắt , nhìn cách đó không xa có một người, phó một trong cười . cũng cái gì đều không đi suy nghĩ .
Đám người kia nhìn Bạch Hiền sắc mặt trắng bệch, tiến tới đá túi bụi vào người cậu, đến lúc cậu chỉ có thể nằm đó ôm những vết thương chồng chất trên người.
“ Cậu tự tìm! ”.
Tự tìm, đúng là như vậy, là tự bản thân tìm đến. Nếu như không được vào Phác gia thì cuộc sống của cậu, hàng ngày, đều là như vậy.
Biện Bạch Hiền tay chống đất, từ từ bò dậy, tựa vào góc tường, khóe miệng đau nhức, á khẩu mập mờ mấy chữ tê dại, thật là đau .
Theo bản năng cảm nhận được cách đó không xa, người nọ từ từ đi tới bên này, mắt nhìn xuống Biện Bạch Hiền, vô tình nói.
“ Xem ra anh trai của tôi, không thể về nhà rồi.”
Anh trai của cậu? biện bạch hiền khinh miệt cười
“ Xem ra cậu rất hạnh phúc, vừa rồi cũng thật vui vẻ. ”
Nghe Biện Bạch Hiền vô lực trả lời, Phác Xán Liệt nhíu mày một cái, quả thật, chính mắt cậu đã chứng kiến tất cả, nhìn Biện Bạch Hiền mặc cho người ta đánh đến chết, hẳn là cậu ấy sẽ cảm thấy thỏa mãn, nhưng mà, một chút đều không có. Ngược lại, cả một thân thể vô hồn đang nằm dưới đất. Không thể làm ngơ, Phác Xán Liệt tới bên cạnh Biện Bạch Hiền
“ Tại sao không gọi người tới giúp, tại sao không phản kháng?”
Phác Xán Liệt muốn lấy ra khăn giấy giúp Biện Bạch Hiền lau máu trên mặt, nhưng lại dừng lại.
“ Không phải tất cả chuyện này đều là cậu sao? Cậu đảo lộn cuộc sống của tôi, biến tôi chết không ra chết, sống không ra sống, cậu hả lòng hả dạ chưa?”
Biện Bạch Hiền dùng hết sức lực để nói những lời vừa rồi với Xán Liệt, cậu thực sự không chịu nổi nữa rồi.
“ Tôi…. ”
Không thể nói được, muốn nói rất nhiều điều nhưng hiện giờ lại không thể. Nhìn Biện Bạch Hiền nước mắt không ngừng tuôn rơi, Phác Xán Liệt có chút luống cuống. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Biện Bạch Hiền khóc trước mặt mình. Trước đây kể cả khi khó dễ cậu ấy thế nào, Phác Xán Liệt cũng chưa từng thấy Biện Bạch Hiền khóc.
Phác Xán Liệt, mày bây giờ đang làm gì thế? Ngay từ đầu đã tự nhủ bản thân rằng không có chút tình cảm gì với cậu ta, nhưng hiện tại thì trái tim đã đi lệch hướng rồi thì phải.
“ Phác Xán Liệt, bây giờ tôi thật mệt mỏi, cậu ghét tôi cũng tốt, muốn giết tôi cũng được, tùy cậu. Mới vừa rồi bị đánh tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, chi bằng cậu cứ trút giận lên tôi đi còn tốt hơn. Tôi bây giờ thê thảm vậy rồi, xin cậu hãy để yên cho tôi một chút được không? Qua khoảng thời gian này, tôi sẽ lại nghe theo cậu, làm theo lời cậu nói.. ”
Biện Bạch Hiền chớp mắt mệt mỏi,không được khóc trước mặt Xán Liệt. Xán Liệt nhìn cậu, không khỏi động lòng.
“ Biện Bạch Hiền, cậu. . . ”
“ Trong khoảng thời gian này bỏ qua cho tôi đi, xin cậu. ”
Biện Bạch Hiền ôm lấy cơ thể, siêu vẹo bước đi. Phác Xán Liệt thẫn thờ nhìn Biện Bạch Hiền, rõ ràng là muốn giúp đỡ cậu ấy, muốn nói xin lỗi, nhưng không đủ can đảm để nói ra.
“ Làm sao lại thành ra thế này? Phải cẩn thận chứ. ”
Viện trưởng nhìn Bạch Hiền mà không khỏi lo lắng.
Nghĩ lại một chút, nếu để Ngô Diệc Phàm biết mình như thế này, hắn sẽ không để yên mà lôi Phác Xán Liệt tới gây sự, vì vậy nên Bạch Hiền đã cố gắng hết sức để đến cô nhi viện lánh tạm.
“ Để tôi yên tĩnh một chút được không viện trưởng. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Mỗi lần bị đánh thê thảm Biện Bạch Hiền luôn viện cớ linh tinh để được yên tĩnh nghỉ ngơi.
“ Nhóc con, làm cái gì mà để bị thương nghiêm trọng như thế này? Thử đến bệnh viện đi.”
“ Không sao rồi , lại nói viện trưởng có kỹ thuật cao hơn cả thầy thuốc, tôi đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Biện Bạch Hiền đem khuôn mặt cười trừ để qua mắt viện trưởng, nhưng những vết thương trên mặt khiến cậu không thể nào cử động nổi .
“ Cậu từ xưa đến nay chỉ giỏi nói những lời nịnh nọt thôi. Nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì phải nói ra, nghe chưa?”
“ Đã biết… ”
Biện Bạch Hiền nhếch miệng ,
“ Viện trưởng, tuần này là sinh nhật Đồng Đồng , tôi muốn cùng cô bé đi dạo một chút. ”
Viện trưởng suy nghĩ một chút
“ Được thôi, nhưng đừng để cô bé chạy nhảy nhiều. Tuần sau làm phẫu thuật rồi “
.
“ Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận. ” Biện Bạch Hiền gật đầu một cái .
Kim Chung Nhân trở lại kí túc xá. Phác Xán Liệt có chút bấy ngờ, không nghĩ cậu ta sẽ quay lại đây Bây giờ Phác Xán Liệt ngơ ngác ngồi ở trên giường, chán ghét nhìn xung quanh.